Hiển thị các bài đăng có nhãn truyen. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn truyen. Hiển thị tất cả bài đăng
Chương 1 : Mùa đông năm nay lạnh lẽo vô cùng
 game online
Ngày mùng 6 tháng 11 …

Hà Nội, gió mùa Đông Bắc kéo về.

Nhật Hạ nhanh chóng trở về căn hộ của cô và Hải Đông để chuẩn bị cho lễ kỉ niệm ngày cưới của hai người.Cô và anh yêu nhau được năm năm,kết hôn vào hai năm trước.Thời gian trôi qua nhanh đến nỗi,cô không nghĩ cả hai đã êm đềm trải qua sóng gió, cùng sống dưới một mái nhà đã được hai năm rồi.

Nhạc chuông điện thoại vang lên, cô mỉm cười nhìn cái tên trên màn hình.

“Alo!Gọi chị có việc gì không?” Nhật Hạ một tay cầm mấy chiếc túi nilong trong siêu thị một tay nghe điện thoại.

“Tối nay chồng tao đi vắng!Mày có rảnh không?Qua nhà tao đi có gì gọi bọn kia đến chơi bài!” Giọng Minh Trang vang bên đầu dây kia điện thoại , chồng của nàng mới bay vào Hồ Chí Minh sáng nay xem ra vì nhớ chồng mà lại hú hò tụ tập rồi.

“Mày có biết hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của tao không mà mời tao đến nhà mày chơi tá lả?” Nhật Hạ bước chân vào thang máy lũ bạn cấp ba quỷ sứ này đúng là chả biết bao giờ mới lớn được.

“Ah ha!Ra là vậy!Xem ra mày có việc tối nay rồi!Đừng làm việc quá sức không mai lại đi làm muộn!À mai là chủ nhật mà thế thì …!” Kèm theo cái giọng điệu đen tối đó là một tràng cười khả ố mà nếu cô đứng trước mặt nó nhất định sẽ đá cho nó vài phát vào mông.

 “Yên tâm chị đây dù làm gì thì vẫn không đi làm muộn!Thế nhé chị cúp máy đây!” Nhật Hạ nói rồi tắt điện thoại.

Nhật Hạ vừa mở cửa ra đã nhanh nhanh chóng chóng cởi bỏ áo khoác, xắn tay áo lên,búi tóc lên rồi mặc tạp dề chạy thẳng vào bếp chuẩn bị đồ ăn tối. Cho dù ở công ty có là nhân viên giỏi thì về nhà vẫn chỉ là một người vợ thôi.

“Thôi chết rồi còn phải đi lấy bánh nữa!Ah…” Nhật Hạ sau khi chuẩn bị xong đồ ăn thì chợt nhớ đến chiếc bánh cô đã đặt ngày hôm qua.,lại vội mặc áo khoác cầm ví rồi đi ra ngoài.

“Cám ơn anh!” Cô nhận lấy chiếc bánh từ tay chàng trai ở cửa hàng bánh.

“Bây giờ là 7h chắc 7h30 anh ấy sẽ về thôi!Qua siêu thị mua chút đồ dùng cá nhân chắc vẫn kịp!” Cô nhìn đồng hồ điện thoại rồi bắt taxi đến siêu thị, vừa gồi trên taxi vừa mở điện thoại ra xem, tin nhắn từ lũ bạn trời đánh hiện ra.

“Tình yêu à!Mau đến cứu tao!Con Trang ù bốn ván rồi!Mặt tao đã không ra hình người rồi!Mau mau đến giúp tao!” Cô bật cười đọc tin nhắn của lũ bạn,tự dưng lại muốn bỏ chồng mình chạy đến đấy để cho chúng nó mỗi đứa vài phát lên mặt quá.

Đẩy xe trở hàng dọc các lối đi. Cô nhanh tay chọn mấy lọ gia vị với nước sốt bỏ vào trong xe, chẳng là một khi đã đi siêu thị nhìn thấy thứ gì bắt mắt mới mẻ cô sẽ bỏ vào trong xe đẩy ngay mà không do dự. Chọn xong rồi bây giờ chỉ thiếu nước thanh toán là xong rồi.

“Em sẽ nấu cho anh món gì đó!Uhm!Sườn xào chua ngọt nhé!” Nhật Hạ nhìn về phía quầy rau phát hiện ra Huyền Anh bạn học cấp ba với cô hồi lớp 10 đang khoác tay một chàng trai đẩy xe đồ đi rọc các quầy hàng. Đúng vậy chỉ cần yêu một ai đó bạn cho dù có tẻ nhạt, khô cứng đến đâu thì cũng lột xác trở nên ngọt ngào đến lạ lùng. Nhật Hạ mỉm cười đang định tiến gần lại phía họ nhưng cô đột nhiên khựng lại dù chỉ một bước cũng không muốn tiến tới…

Cô bất giác rùng mình,tay chân trở nên bủn rủn. Người đàn ông dáng vẻ tuấn tú ấy không ai xa lạ chính là người đàn ông theo đuổi cô suốt hai năm học Đại Học,người đàn ông đã hai năm nay cùng ăn với cô,cùng chung giường với cô.Là chồng của cô Nguyễn Hải Đông.

Nhật Hạ gần như đứng chôn chân tại chỗ,mắt không rời khỏi hai người họ. Hải Đông một tay nhét vào túi quần một tay đẩy xe hàng.Tay Huyền Anh khoác tay anh miệng cười rất tươi,tay chỉ chỏ thứ này thứ kia quay ra cười với anh.Anh mỉm cười gật đầu rất vui vẻ. Gương mặt đó của anh không phải đang rất hạnh phúc sao?

Nhật Hạ  quay lưng lại cầm điện thoại trên tay gọi cho anh. Một tay nắm chặt lại gần xanh nổi hẳn lên,cổ họng như nghẹn lại,không muốn tin điều mà mình chứng kiến.
“Bây giờ anh đang ở đâu thế?” Cô quay đầu lại đằng sau quan sát anh.
“Anh đang ở công ty…” Hải Đông quay sang nhìn Huyền Anh, Huyền Anh chăm chú nhìn anh sau đó chỉ im lặng tiếp tục ẩn xe chọn đồ tiếp.
“Vậy sao?Hôm nay em nấu rất nhiều món!Có cả sườn xào chua ngọt anh thích nữa!” Giọng điệu cô có chút nhõng nhẽo , giận hờn.

“Ừ…Công ty có việc anh sẽ về hơi muộn!Em đừng đợi anh!” Huyền Anh nắm chặt tay anh mắt nhìn anh chăm chú,bởi vì cô thật sự không muốn anh lại vứt bỏ cô vào lúc này. Dù cô biết mình cũng chỉ là nhân tình của anh cho dù tình cảm của hai người có sâu đậm đến đâu,người ở bên cạnh anh cuối cùng vẫn là Nhật Hạ.
Nhật Hạ nhìn mãi về phía họ ,nhìn mãi về hai bàn tay đang đan vào nhau đó.Chồng cô nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé kia. Cô rốt cuộc nên làm gì?Chạy đến nói với anh rằng tại sao anh lại có thể làm thế với tôi?Tại sao anh có thể lừa dối tôi trong ngày này?Còn cô không phải chúng ta là bạn sao?Tại sao cô có thể làm chuyện đó?Cái chuyện bỉ ổi ghê tởm như vậy tại sao cô có thể làm được chứ?Nhưng cô chỉ trả lời “Em biết rồi!” sau đó đầu dây bên kia chỉ còn là những tiếng tút dài đến vô vọng.
Lặng lẽ như một cái bóng bước chân ra khỏi siêu thị ,đợi họ đi ra. Không phải cô không tin anh, mà là cô không tin bản thân mình bởi vì tình yêu cô dành cho anh không nhỏ,thời gian họ quen nhau không phải mới chỉ vài ba tháng,bởi vì với cô người đàn ông duy nhất yêu cô tình nguyện nắm tay cô cả đời chỉ có thể là anh.Chiếc Camry đen trước mặt cô dường như nhòe đi trong làn nước mắt.
“Bác đi theo chiếc xe kia dùm con với!” Cô cất giọng nói nghẹn ngào với người tài xế trung niên.Chiếc xe taxi cứ lặng lẽ theo sau chiếc Camry màu đen đến một khu tập thể Hải Đông tiến về bãi đỗ xe rồi cùng với Huyền Anh bước chân về phía cầu thang bộ.
“Bác đợi cháu một lát cháu lên rồi sẽ xuống ngay!Đây là tiền ứng trước!” Nhật Hạ giở ví đưa cho người lái xe một trăm nghìn còn gấp đôi số tiền mà hiển thị trên đồng hồ đo.
“Được!Cháu gái à!Cháu cũng đáng tuổi con gái bác!Đừng cư xử dại dột!” Người đàn ông trung niên nhận tiền từ tay cô nói với cô bằng chất giọng ấm áp.
“Vâng!” Nhật Hạ chỉ nói một chữ rồi lặng lẽ tiến về phía căn hộ ở tầng 2. Khu chung cư này chỉ là khu chung cư dạng thấp không phải là chung cư cao cấp như nơi cô đang sống, cô cũng đến nhà Huyền Anh chơi vài lần rồi nên biết.
Cửa ra vào không đóng kín chỉ mở hé,còn đóng cánh cửa kính để ngăn gió lạnh không ùa vào.Hải Đông cởi áo vest ngồi ở bộ bàn ghế gỗ mở tài liệu ra xem.Còn Huyền Anh thì bận rộn nấu cơm .Khung cảnh trước mặt Nhật Hạ lúc này thật sự rất giống với cảnh tượng của cặp vợ chồng trẻ mới kết hôn, cô bám chặt vào bức tường đứng dựa lưng vào đó một lúc lâu vừa cúi mặt xuống đất vừa thở hắt xuống nước mắt tự động chảy ra.Cô đứng đó gần một tiếng đồng hồ rồi đứng thẳng dậy nhìn vào bên trong lần cuối,bạn học cấp 3 cũ của cô gặp thức ăn vào bát anh,anh mỉm cười nói rất ngon sau đó xoa đầu cô gái kia,trên bàn tay anh chiếc nhẫn bạc vẫn sáng lấp lánh.Nhật Hạ gạt đi giọt nước mắt còn vương trên má quay lưng bước đi không ngẩng đầu lại.
“Cháu xin lỗi!Để bác phải đợi rồi cháu sẽ trả thêm tiền cho bác!” Nhật Hạ bước chân lên xe taxi vội nói xin lỗi với người tài xế cô không nghĩ mình đã đi lâu đến thế.
“Không sao!Bây giờ cháu muốn đi đâu?
“Chung cư W ạ!” Cô dựa đầu vào cửa sổ lặng lẽ nhìn những cột đèn nối tiếp nhau thẳng tắp dường như kéo dài đến tận chân trời.
Xách túi đồ ra khỏi xe taxi cô kéo sát chiếc áo khoác lại đội mũ khoác lên đi về phòng.Cô bước vào căn nhà thấy cánh hoa hồng đã trải dọc các lối đi nến cũng đợi sẵn để thắp lên.Lặng lẽ nhìn bức ảnh cưới treo ở giữa phòng khách lòng cô lại quặn lại. Đột nhiên lại nhớ về khoảng thời gian đẹp đẽ của cả hai,cô không rơi nổi nước mắt nữa.
Đi vào phòng ngủ thay chiếc váy màu burgundy hàng hiệu mới mua ban chiều ra trang điểm kĩ càng cẩn thận.Cô đứng trước gương xoay qua xoay lại.mái tóc xõa bồng bềnh ngang lưng,chiếc váy cổ chữ V quyến rũ ôm sát vào người.Trang sức đeo trên người đều là hàng đắt tiền.Miệng cô mỉm cười cay đắng, tiền cô kiếm ra không thể nhiều bằng anh nhưng cô không ăn bám anh ,trên đời này thứ cô ghét nhất chính là phụ thuộc vào người khác.
9h tối anh vẫn chưa về…
Cô đứng bên cạnh cửa sổ ly rượu vang song sánh trên tay.
Cánh hoa hồng vẫn trải khắc sàn nhà ,nến đã thắp chỉ đợi nhân vật chính xuất hiện…
Cô đột nhiên cảm thấy mình quả thật rất ngu ngốc ,lại dễ tin đàn ông như vậy…
Nhật Hạ hơi rùng mình cô chợt nhớ lại tầm sáu tháng trước lúc cầm sổ ngân hàng của anh ở trên tay,cô hơi ngỡ ngàng anh chi trả một số tiền lớn ở bệnh viện.Thời điểm đó cũng trùng với thời điểm em trai Huyền Anh phải phẫu thuật mổ tim chỉ là bây giờ cô mới nhớ ra. Thật ra nếu không phải tin tưởng hay họ hàng Hải Đông nhất định sẽ không dễ dàng vung tiền quá chán như vậy.Cô và anh lúc kết hôn cũng đã hứa sẽ không xâm phạm vào chi tiêu riêng của cả hai, chỉ là anh cũng giống như bao ông chồng khác mỗi khi có lương lại tự động đưa cho cô một khoản tiền để chi tiêu công việc trong nhà.

Mấy tháng trước lúc đi họp lớp cấp ba cô xách theo một chiếc túiLVcủa Hải Đông tặng lúc đi công tác bên HongKong về, gặp Huyền Anh cũng xách theo một chiếc y hệt, khi ấy Huyền Anh nói lúc ấy cô mua được hàng sale giá không đắt lắm. Cô cũng chả quan tâm căn bản mối quan hệ của cả hai không quá tốt nhưng cũng chả đến nội tệ để không thể làm bạn. Huyền Anh vốn là một cô gái rất chăm chỉ ,rất cần cù học chung lớp cấp 3 với cô được một năm thì thi lên lớp chọn từ đó cả hai cũng ít gặp nhau, sau đó Huyền Anh thi được vào đại học A đã bỏ ra không ít công sức. Nhưng mà có một điều Nhật Hạ không bao giờ thích ở cô ta chính là việc luôn luôn đổ lỗi cho mọi thứ xunh quanh khi cô ta thất bại.Về điểm này cô thật sự không ưa nổi

Cũng có một lần ở công ty Hải Đông tổ chức tiệc,cô bắt gặp Huyền Anh khoác hờ trên vai một chiếc áo vest quen thuộc rất giống với chiếc áo mà cô mua cho anh khi đi Mỹ công tác. Đến cuối bữa tiệc Hải Đông nói với cô anh không biết mình vứt nó ở đâu nữa. Dù gì cũng chỉ là một chiếc áo cô cũng không quan tâm lắm.

Hay là lúc cô gặp lại một người bạn cũ,cô ấy nói trông thấy anh đi cùng một cô gái khác còn nắm tay tình tứ trò chuyện rất thân mật.Khỏi phải nói lúc ấy cô rất tự tin quả quyết cho rằng chị ta đã nhìn nhầm,chồng của cô tuyệt đối không phải là loại đàn ông trăng hoa như vậy.Cô tin anh,tin vào mối tình sâu đậm nồng nàn suốt bảy năm trời của cả hai.nếu chỉ vì lời nói của người ngoài mà làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của cả hai ,e rằng lúc ấy sẽ rất phức tạp.

Rồi đến ngày hôm nay Nhật Hạ phát hiện ra bạn học cấp ba cũ của mình ngoại tình với chồng cô.Nhật Hạ từng rất hùng hồn nói không bao giờ yêu bạn cùng lớp lại càng không thể kết hôn như vậy nếu quan hệ không tốt sẽ gây mất đoàn kết trong lớp,như vậy gặp mặt lại càng khó xử.Cô đã làm y như lời mình nói bởi cô tin sẽ chả có chuyện gì tệ hơn thế xảy ra.Nhưng hôm nay chứng kiến cảnh đó cô thật sự tự cảm thấy thật xấu hổ với những gì mình đã nói,lúc cô biết chồng mình là sếp của bạn học cấp hai cô còn nhiệt tình giúp đỡ nói anh phải để ý đến cậu ấy dù gì cũng là bạn học của em.Để rồi bây giờ hai người quay ra cắn lại cô như vậy.
Đắm chìm trong những suy nghĩ miên man, Hải Đông đã về.Anh ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng trong ngôi nhà.Lặng lẽ đi vào phòng bếp thấy cô đang đứng khoanh tay nhìn ra cửa sổ đang sáng ánh đèn.Hải Đông lặng lẽ đến bên cạnh,vòng tay mình qua eo cô thơm nhẹ vào cổ cô,mùi nước hoa của cô cho dù có thay đổi bao nhiêu lần thì vẫn luôn khiến anh cảm thấy bị kích thích mỗi khi ở gần.
“Hôm nay là kỉ niệm hai năm ngày cưới của chúng ta!” Cô nhẹ nhàng cất giọng chìm đắm trong dòng suy nghĩ miên man.
 Hải Đông dừng lại, ngẩng đầu lên rồi tự trách bản thân. Tại sao một ngày quan trọng như vậy anh lại có thể quên được.
“Anh xin lỗi!Anh bận quá!” Anh ôm cô chặt hơn.
“Anh có hạnh phúc không?Có phải em không hay chú ý đến gia đình cho nên anh không hài lòng lắm đúng không?” Cô quay lưng lại chăm chú nhìn vào mắt anh.
Hải Đông nắm chặt lấy tay cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia. Đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng tự trách bản thân mình thật ghê tởm tại sao có thể phản bội lại người con gái cùng chung sống với mình suốt hai năm trời.
“Không phải!Em làm rất tốt!Đôi lúc anh giận em không phải do em không chú ý đến việc nhà mà do em làm việc nhiều quá nên anh không thích!” Nhật Hạ mỉm cười đầy chua xót những lời này nói ra từ miệng anh nếu bình thường cô cảm thấy thật sự rất hạnh phúc khi ấy sẽ tự nhủ mình là người phụ nữ hạnh phúc trên đời.Nhưng mà sau khi chứng kiến cảnh tượng lúc nãy bây giờ cô chỉ cảm thấy người đàn ông đứng trước mặt mình thật đáng sợ,thật ghê tởm.
“Hay là tại em chưa có con?Cho nên…” Cô năm nay 26 tuổi lấy nhau hai năm đáng lẽ nên có con rồi mới phải.Rốt cuộc có phải chuyện này hay không?
“Không phải!Anh đã nói rồi chúng ta còn trẻ mà!Em đừng cảm thấy áp lực!” Hải Đông mỉm cười chấn an cô.
 “Vậy thì tại sao?Tại sao anh lại có người phụ nữ khác?” Vẫn giọng điệu nhẹ nhàng ấy nhưng từng chữ , từng từ một phát ra lại khiến cho bầu không khí lúc này thật đáng sợ.
Link apk download tại đây